Tiền không có mùi là một thành ngữ của tiếng La Tinh – Pocunia non Olet – xuất phát từ việc các hoàng đế La Mã đặt ra thuế nước tiểu, đánh vào người đi thu, mua nước tiểu của nhà vệ sinh công cộng thời cổ Hy Lạp. Nước tiểu lúc đó được dùng trong kỹ thuật nhuộm len, da, tẩy sạch quần áo...nhờ những hóa chất có trong đó. Thuế nước tiểu được xác định là một phần thu nhập của ngân quỹ quốc gia. Điều đó có nghĩa là đồng tiền không bị vấy bẩn bởi nguồn gốc của nó. (1)
Ý nghĩa ban đầu của thành ngữ này dần dần đã bị (hay được) hiểu khác đi. Người ta dùng nó để biện hộ, hoặc chế nhạo những người vì tiền sẵn sàng làm mọi chuyện trái với lương tâm, đạo đức, coi tiền là cứu cánh, mục đích cuối cùng cần đạt được – Có tiền là có tất cả, từ quyền lực đến địa vị, danh vọng mỹ nhân...– Money always talks.
Vì tiền, người ta vừa dễ dàng vừa sẵn sàng hy sinh nhiều thứ, kể cả những thứ cực kỳ quan trọng trong đời sống – tình cảm gia đình, vợ chồng, con cái...- giá trị của lòng tự trọng, nhân cách, nhân phẩm bị đem đi bán với giá thật rẻ, thật hời ngay cả khi người bán không hề nghèo khổ, thiếu thốn. Chính vì thế, ban nhạc AVT đã sáng tác ra bản nhạc Tiên Hạ Giới. (2)
Tiền không có mùi nhưng lại có sức quyến rũ cùng cực cho nên nhiều người Việt - kể cả những người từng xin tị nạn chính trị - sẵn sàng đổi trắng, thay đen, phủ nhận, chối bỏ những gì mình khai trước đây với Cao Ủy Tị Nạn Liên Hiệp Quốc (United Nations High Commissioner for Refugees- UNHCL) để được nhận vào Mỹ, Âu Châu, Úc Châu…Chính vì sự quyến rũ của tiền, Năm Cam, tên trùm mafia ở Sài Gòn thập niên 90 thế kỷ 20 đã từng nói rằng “Cái gì không mua được bằng tiền thì sẽ mua được bằng rất nhiều tiền“.
Tuy nhiên, giới ca sĩ, nghệ sĩ nổi bật nhất trong thành phần nói trên vì những ồn ào của họ. Chỉ một số rất it như bà Thái Thanh - một Diva đúng nghĩa của miền Nam - bà nghệ sĩ cải lương Nguyễn Kim Tuyến giữ được nhân cách, lòng tự trọng cùng một số rất ít người khác tôi không biết, hầu hết còn lại chạy theo đồng tiền dù nó không có mùi.
Một Khánh Ly từng mạnh mẽ tuyên bố “Không bao giờ trở về Việt Nam hát khi còn cộng sản” đã (nhẹ nhàng, khéo léo) trả lời khi được hỏi lý do nào thay đổi quyết định, trở về VN trình diễn: -“Nơi kết thúc cũng là nơi bắt đầu”. Một số khác chống chế cho việc trở về là muốn đem tiếng hát của mình “phục vụ” cho người dân, đáp lại sự yêu mến của khán, thính giả.
Người dân nào ở đây? Với thu nhập bình quân hàng tháng 400$ (khoảng 10 triệu VNĐ), người dân lao động nào dám bỏ 100$ (¼ tháng lương) cho chiếc vé đi coi các ca sĩ Khánh Ly, Thanh Tuyền, Chế Linh, Quang Lê...trình diễn? Chưa một ca sĩ, nghệ sĩ nào (có can đảm) trả lời thành thật khi được hỏi lý do trở về Việt Nam hát cho người dân tôi nghe.
Do tiền không có mùi nhưng lại quá hấp dẫn, quyến rũ nên nhiều người - nhất là cán bộ đảng viên ĐCSVN, những kẻ có chức quyền của chế độ - không đè nén được lòng tham để rồi cuối cùng khi yếu thế trong tranh giành quyền lực (bị) trở thành củi đốt lò, nhập vào đội tuyển Juventus ở Việt Nam.
Cũng chính vì tiền không có mùi nên người Việt Nam sẵn sàng hãm hại, đầu độc nhau bằng cách ngâm hoặc bơm các loại hóa chất độc hại dùng để bảo quản, tăng trọng lượng vào thực phẩm, trái cây, nông sản...bất chấp việc làm đó có thể gây ra ung thư cho người tiêu dùng. Vì tiền người Việt trong nước sẵn sàng giết nhau một cách thầm lặng không cần vũ khí, đạn dược. Dưới chế độ CSVN, tiền cũng có thể đổi trắng, thay đen trong các vụ án oan khiên, nạn nhân đột nhiên trở thành thủ phạm.
Thiết nghĩ, không có gì đầy đủ, hay hơn bài thơ diễn tả về ảnh hưởng, sức mạnh của Tiền dưới chế độ cộng sản VN như sau:
Đồng tiền là Tiên, là Phật
Là sức bật của tuổi trẻ
Là sức khỏe của người già
Là cái đà danh vọng
Là cái lọng che thân
Là cán cân công lý…
Vì...Đồng tiền... hết ý!
Gửi ý kiến của bạn